hóa ra sư đệ phản diện yêu thầm ta

Nó thầm nghĩ trong lòng và nhận ra rằng: Đây chính là tình yêu của sự tự hiến, tình yêu của sự tự hủy. Dáng vẻ con người Giêsu, tình yêu của Giêsu đã chạm đến lòng khao khát của nhân loại trong đó có Nó. Nó nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng khi Nó cảm nhận Tình Yêu Tự Hủy ấy. Sau Khi Tỉnh Lại Bên Cạnh Nhân Vật Phản Diện. Tô Thành Ách Nhân. Đam Mỹ, Sủng, Xuyên Nhanh, Hiện Đại, HE, TYT, Lynn. Đang ra 8 giờ. 8623 1418 177. Đánh giá: 4.8/5 từ 59 nhận xét. Đọc Chương 1. TYT & Lynn gửi các bạn truyện Sau khi tỉnh lại bên cạnh nhân vật phản diện. Chúc các Trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp chính là chứng thực Pháp, duy hộ Pháp, cứu độ chúng sinh, viên dung những gì Sư tôn yêu cầu. Sư tôn giảng: "Bất kể là cứu độ chúng sinh, đề cao bản thân, [hoặc] phản đối bức hại, thì đó đều là chứng thực Đệ xin rửa tai lắng nghe. Hy vọng huynh nói rõ ràng một chút. Nếu không thì mặc kệ huynh là Vương gia dưới một người trên vạn người đệ cũng đánh." Thương Thiên Vũ hít sâu một hơi, nhìn Bạch Mặc rồi nói: "Ta mời đệ tới làm gì?" Bạch Mặc liếc Thương Thiên Vũ, nói: "Còn phải hỏi à? Đương nhiên là để dạy nữ nhi của huynh rồi." Thay vào đó, hãy gọi nó bằng cụm từ đúng nghĩa hơn: sự mù quáng ngu xuẩn. Các chị ạ, bố mẹ đã sinh ra mình thông minh xinh đẹp, để mình đón nhận hạnh phúc. Kể cả khi không ai làm các chị hạnh phúc, hãy tự tạo ra hạnh phúc cho bản thân và hưởng thụ nó. Nhiều ý kiến cho rằng, ông mới là "đệ nhất quân sư" của Lưu Bị, địa vị quan trọng hơn Khổng Minh Gia Cát Lượng. Pháp Chính (176 - 220), tự Hiếu Trực, người huyện Mi, Thiểm Tây ngày nay, là một trong những mưu sĩ hàng đầu của thế lực quân phiệt Lưu Bị thời Tam Quốc tinglilamo1978. Editor VệnNếu hành động của Ân Trì khiến Mạnh Trần kinh hãi thì sự xuất hiện của Bùi Ngọc Trạch lại làm y hoang mang vô cùng, thậm chí y ngờ rằng tất cả chỉ là giấc mộng hoang y vượt ngục đã dấy lên sóng gió trong Thái Huyền Tông, Ân Trì sợ bại lộ nên không dám ở cùng y thường xuyên, hắn dựng kết giới ở cửa hang rồi rời Trần thử dùng mọi cách để ra ngoài nhưng không được, linh lực của y đã bị trưởng lão phong bế, hiện giờ y chỉ là người phàm, không thể phá kết giới của Ân Trì. Pháp khí truyền tin của y cũng bị tịch thu khi vào địa lao rồi, y bó tay toàn tập, đành phải nén xuống nỗi bất an, kiên nhẫn chờ ngày sau, y chờ được một người đến, không phải Ân Trì mà là Bùi Ngọc Trạch.“Sư huynh!” Y mừng rỡ, lòng thầm thả lỏng, “Bên ngoài thế nào rồi? Có phải tông môn đang tìm ta không? Huynh đưa ta về đi, vụ việc này quá kỳ lạ, ta phải về mới có thể điều tra rõ chân tướng!”“Đệ không về được nữa đâu.” Bùi Ngọc Trạch thở dài, “Mọi người đã khẳng định đệ nhập ma, còn to gan vượt ngục, giờ có quay về cũng chẳng còn ai tin tưởng đệ nữa.”Mạnh Trần nói chắc nịch, “Sư tôn sẽ tin ta, chỉ cần chờ ông ấy về thì…”“Sư tôn bế quan nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy chục năm. Chẳng lẽ đệ muốn ngồi trong địa lao chờ ông ấy mấy chục năm?”Mạnh Trần nghiến răng, bắt lấy tay Bùi Ngọc Trạch, “Vậy sư huynh giúp ta đi.”Bùi Ngọc Trạch lẳng lặng nhìn y.“Đưa ta ra ngoài, ta tự điều tra.” Mạnh Trần nói thật nhanh, “Hung thủ biết ta, còn biết kiếm pháp Thái Huyền, chắc chắn là người trong môn phái. Cho ta chút thời gian, nhất định ta sẽ tìm ra hắn!”Bùi Ngọc Trạch nhìn y một hồi rồi hỏi, “Đệ còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”Mạnh Trần ngớ người, không hiểu tại sao gã tự dưng hỏi vấn đề này.“Lúc đó ta đã bảo giới tu chân là nơi cá lớn nuốt cá bé, người quá ngây thơ thì không thể sinh tồn.” Gã trở tay nắm bàn tay Mạnh Trần, nhẹ nhàng kéo y vào lòng, ánh mắt nhìn y như nuối tiếc, “Đến giờ đệ vẫn chưa hiểu sao?”Bùi Ngọc Trạch nhớ lần đầu gặp Mạnh Trần, y cũng gầy gò lem luốc hệt như Ân Trì, ắt cũng bị cuộc đời vùi dập nhưng ánh mắt vẫn thuần khiết, sáng trong như nổi hứng liếc một cái, gọi một tiếng “Mạnh sư đệ” cho có lệ. Gã giả tạo thành quen, diễn đến mức sắp không phân biệt được thật giả, ai ngờ thằng bé ấy có thể nhìn thấu sự thờ ơ mà gã che giấu, từ đó về sau chưa bao giờ làm phiền đến cái lần hai người bị nhốt dưới đáy giếng trong bí cảnh, lúc cận kề cái chết, thằng bé kia lại ném kiếm cho gã, bảo gã đi vẫn không cảm động tí nào, thậm chí thấy cách làm của y ngu xuẩn đến nực trong hoàn cảnh nào cũng không cúi đầu chịu thua, đó là quy tắc mà gã nghiêm túc chấp hành. Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 11 Bôi thuốc Editor Vện Phó Nghiêm bị hai thằng nhóc quần cho trán nổi gân xanh, tức quá bật cười, “Được, muốn ăn roi đến thế thì cả hai cùng chịu phạt!” Cuối cùng Mạnh Trần bị phạt mười roi, tội lén vào cấm địa vốn không phải tội nặng, hơn nữa có cả đống người xin tha cho y, Phó Nghiêm cũng đành giơ cao đánh khẽ. Tiết Lãng thì thê thảm hơn nhiều, hắn bị phạt ba mươi roi, tu vi thấp không có chân khí hộ thể nên được người ta khiêng về. Người khiêng Tiết Lãng là hai đệ tử nhập môn cùng lúc với hắn. Một người thở dài, “Tiết Lãng à, não ngươi bị úng nước phải không? Chúng ta khó khăn lắm mới vào được Thái Huyền Tông, ở còn chưa đến một tháng mà ngươi đã suýt bị đuổi. Ngươi tỉnh táo lại đi!” Người kia cũng nói, “Phải đấy, hôm nay nếu không nhờ Mạnh Trần sư huynh cầu xin cho ngươi thì ngươi bị Phó trưởng lão trục xuất là cái chắc. Với lại ta thật sự không hiểu ngươi nghĩ gì, lúc trước là Mạnh sư huynh đích thân mời ngươi vào Thiên Cực Phong, còn tham gia đợt thí luyện đệ tử mới, người ta tốt thế rồi mà ngươi còn ghen ghét hãm hại huynh ấy! Sống phải có lương tâm, ngươi nhìn lại bản thân mình đi!” Hai đệ tử để lại một bình thuốc trị thương rồi rời đi. Tiết Lãng nằm chết dí trên giường, không đụng đến bình thuốc, cứ để mặc phần lưng máu me nhầy nhụa. Hắn cứ như không biết đau, chỉ thấy lòng âu lo bức bối vô cùng. Y cũng bị đánh mười roi. Giờ y thế nào rồi? Có phải là đau lắm không? Có ai chăm sóc y không? Tiết Lãng phát hoảng, kiềm không được định nhổm dậy nhưng chợt khựng lại. Là hắn hãm hại y, chắc y không chịu gặp hắn nữa đâu, có lẽ sau này thấy nhau chỉ đành xem như người dưng. Tiết Lãng nằm xuống lại, vùi mặt vào gối. Như vậy cũng tốt. Như vậy mới là tốt nhất… Nghe tiếng cót két, có người đẩy cửa, Tiết Lãng tưởng là hai người đồng môn kia quay lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang ý trách cứ, “Sao vẫn chưa bôi thuốc?” Tiết Lãng ngẩng đầu, cử động mạnh làm ảnh hưởng đến vết roi trên lưng, đau đến mức hít hà. Mạnh Trần thấy vậy thì khó chịu ra mặt, cau mày ngăn hắn lại, “Nằm yên đừng nhúc nhích!” Tiết Lãng nhìn y không chớp mắt, cổ họng khô rát, mất một lúc mới cất giọng khàn đặc, “Sao huynh lại tới đây?” “Đệ nói xem?” Từ lúc vào phòng, đôi mày Mạnh Trần chưa một lần giãn ra. Lần đầu tiên Tiết Lãng thấy y tỏ vẻ tức giận rõ ràng đến thế. “Bị thương thành như vậy sao không gọi ta? Hạc giấy truyền âm lúc trước đưa cho đệ đâu, vứt rồi sao?” “Không có!” Tiết Lãng lập tức phủ nhận theo bản năng rồi im bặt, lát sau không nhịn được hỏi, “Huynh thì sao? Huynh… ổn không?” “Ta không sao.” Mạnh Trần ngồi ở mép giường, lấy một bình Tử Kim Ngưng Huyết Đan từ ngực áo. Tiết Lãng thấy y hành động bình thường, không giống bị trọng thương thì yên tâm phần nào, hắn quay mặt đi che giấu biểu cảm, “Đừng hiểu lầm, ta thấy huynh mảnh dẻ ốm yếu, sợ huynh chịu không nổi mười roi, truyền ra ngoài thì mất mặt Thiên Cực Phong thôi.” Lúc này rồi còn mạnh miệng, Mạnh Trần vừa giận vừa buồn cười, cũng mặc kệ hắn. Y đổ ra hai viên thuốc, nghiền thành bột rồi xốc áo Tiết Lãng. Tiết Lãng nhảy dựng như cá chép lộn mèo, “Làm gì…” “Đệ nằm yên cho ta!” Thấy máu dây ra áo ngày càng nhiều, Mạnh Trần không nhịn được nữa mà điểm mấy đại huyệt của Tiết Lãng, hắn nằm xụi lơ trên giường, muốn nhúc nhích cũng không được. Mạnh Trần vốn định xốc áo Tiết Lãng lên để bôi thuốc, nhưng thấy áo đơn dính máu đã bết lại, sợ giật ra sẽ khiến vết thương bị rách nên y tìm cây kéo, cẩn thận cắt mở lớp áo. Tiết Lãng né không được, hoảng đến mức túa mồ hôi hột, cậy mạnh mà rống, “Họ Mạnh kia! Huynh mà dám đụng vào ta, ta với huynh không đội trời chung!” Mạnh Trần kệ hắn, cắt quần áo dính máu đem vứt, lấy khăn sạch nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương. Tử Kim Ngưng Huyết Đan là thuốc cầm máu thượng hạng, quý hơn nhiều so với thuốc trị thương thông thường mà hai đệ tử kia để lại, hiệu quả rõ ràng, máu ngừng chảy chỉ trong thoáng chốc. Mạnh Trần quan sát, phát hiện vết roi đan xen kéo từ lưng Tiết Lãng xuống phía dưới, bèn vươn tay tháo thắt lưng hắn. Tiết Lãng sợ thật, “Làm gì nữa!!!” “Đừng la nữa.” Mạnh Trần bị hét đau cả tai, bất đắc dĩ nói, “Phía dưới cũng bị thương, đệ không thấy đau à?” “Không cần huynh lo!!!” Đoán được đối phương muốn làm gì, Tiết Lãng la hét, “Huynh đừng…” Muộn rồi, Mạnh Trần dứt khoát lột quần hắn xuống, để lộ cái mông hằn vết roi đỏ. Người Tiết Lãng đỏ như bị hấp chín, mặt đỏ chót nóng ran, hận không thể xỉu tại chỗ. “Xấu hổ gì chứ.” Thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, Mạnh Trần không hiểu, “Ta đâu có làm gì khiếm nhã.” Tiết Lãng chín rục, hắn không lồng lộn nữa, nhắm mắt giả chết. Mạnh Trần xử lý vết thương cho hắn, mặc lại quần rồi giải huyệt, y dặn, “Mấy ngày tới không được lộn xộn, ở yên trên giường tĩnh dưỡng, đến giờ thì ta qua bôi thuốc cho đệ, nhớ chưa?” Tiết Lãng bất động, úp mặt vào gối nên giọng nghe nhừa nhựa, “Tại sao… huynh lại tốt với ta? Ta đã nói ta ghét huynh, còn vu oan hãm hại huynh… Huynh có bệnh đúng không, tại sao còn tốt với ta như vậy?” Mạnh Trần điềm nhiên hỏi, “Thế tại sao đệ thừa nhận với trưởng lão là đệ vu khống ta?” “Ta chỉ là…” Tiết Lãng lúng búng, “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy thủ đoạn này bỉ ổi quá, không muốn dùng thôi… huynh đừng nghĩ nhiều!” “Ừm.” Mạnh Trần gật đầu, “Ta cũng chỉ đang chăm sóc sư đệ đồng môn thôi, đệ đừng nghĩ nhiều.” Tiết Lãng không nói không rằng. “Thôi, đệ nghỉ ngơi đi.” Mạnh Trần nói, “Chiều tối ta lại ghé.” Y quay người định đi thì Tiết Lãng ngẩng mặt lên, do dự hỏi, “Vết thương trên lưng huynh… không sao thật chứ?” Đôi mày Mạnh Trần cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi hơi nhếch, “Ta có chân khí Nguyên Anh hộ thể, chỉ để lại dấu đỏ thôi, hai ngày là tan.” Y nhìn ra sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt thiếu niên, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Không yên tâm thì ta cho đệ xem nhé?” Tiết Lãng, “Không cần!!!” “Kêu gì như cha chết mẹ chết thế?” Một giọng nói trong trẻo chen ngang, đầy vẻ bất mãn, “Ăn mấy chục roi mà vẫn sung sức ghê nhỉ?” Nghe âm thanh này, Tiết Lãng và Mạnh Trần đồng thời biến sắc. Mạnh Trần quay đầu, thấy Ân Trì đến cùng Bùi Ngọc Trạch. Ân Trì thấy y thì xun xoe chạy đến, “Sư huynh, huynh sang đây làm gì? Xử lý vết thương chưa? Có đau lắm không?” Bùi Ngọc Trạch liếc nhìn Tiết Lãng nằm bẹp trên giường rồi nói với Mạnh Trần, “Vừa rồi Ân Trì qua đưa thuốc thì không gặp đệ, bọn ta bèn qua thăm Tiết sư đệ, không ngờ đệ cũng ở đây.” Ân Trì cười khẩy, nói thẳng mặt, “Đệ đâu có thăm nó, nó tự tìm đường chết thì thôi đi, còn dám kéo sư huynh theo. Ba mươi roi là quá ít, nếu là đệ thì phải quất một trăm roi mới vừa!” Hắn buông lời cay độc, mang sát ý và căm hận rõ rệt, nếu không có người ở đây không chừng hắn đã giết người rồi. Mạnh Trần hạ giọng cảnh cáo, “Ân Trì.” “Sư huynh!” Ân Trì bùng nổ, “Huynh còn che chở nó làm gì? Nó hại huynh như vậy còn chưa đủ sao?! Hôm nay huynh không nên xin tha cho nó, nó không xứng được ở lại Thiên Cực Phong…” “Tiết Lãng do ta đưa vào.” Mạnh Trần ngắt lời, “Ta cũng đã truyền tin cho sư phụ rồi, Tiết Lãng là đồ đệ được sư phụ thừa nhận. Bây giờ chưa được một tháng đã đòi đuổi hắn, thể diện của sư phụ còn biết để vào đâu?” Y rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, Ân Trì nhất thời nghẹn họng, tuy hiểu nhưng không muốn chấp nhận, hai người rơi vào thế giằng co. Bùi Ngọc Trạch phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Sư huynh của ngươi đã lựa chọn hắn, chắc chắn phải có lý do. Huống hồ Tiết Lãng cũng là sư đệ của ngươi, Ân Trì, ngươi sửa cái thói ngang ngược đi.” Ân Trì lạnh lùng cười nhạo, có vẻ vẫn không phục nhưng cũng không muốn chọc giận Mạnh Trần, đành phải im miệng. “Hình như bọn ta đến muộn một bước rồi, không ngờ đệ đã giúp Tiết sư đệ xử lý vết thương.” Bùi Ngọc Trạch mỉm cười, dịu giọng bảo, “Nhưng đừng quên chính đệ cũng bị thương, về thôi, ta kiểm tra cho đệ.” Mạnh Trần im lặng mím môi, nhìn Tiết Lãng một cái rồi định đi theo hai người kia. Ai ngờ xác chết Tiết Lãng bất thình lình rú lên, “Ái da—!!!” Mạnh Trần quay lại ngay tức khắc, Ân Trì bị tiếng hét làm giật mình, tức tối quát, “Ngươi bị tâm thần hả?!” “Ui đau bụng quá…” Tiết Lãng rít một tiếng, mặt nhăn nhó, “Ta muốn đi vệ sinh, có vị sư huynh nào rảnh không dìu ta đi với?” Ba người không lên tiếng, Tiết Lãng tỏ vẻ đau khổ, “Ta không nín nổi nữa rồi, đỡ ta đi với, vết thương đau lắm không cử động được!” Bùi Ngọc Trạch nhìn hắn quằn quại trên giường rồi nói, “Ân Trì, ngươi giúp sư đệ đi.” Ân Trì sửng sốt, “Ta á? Ta không đi!” “Ngươi không đi.” Bùi Ngọc Trạch liếc hắn, “Chẳng lẽ để Mạnh sư huynh của ngươi đi?” Mặt Ân Trì sượng ngắt, đứng đờ ra một lúc lâu mới giận đùng đùng bước qua, lôi cánh tay Tiết Lãng xách hắn xuống giường. Mạnh Trần định tiến đến nhưng cố gắng kiềm lại, yên lặng nhìn Tiết Lãng bị Ân Trì lôi đi xềnh xệch. Bùi Ngọc Trạch đứng bên cạnh quan sát tất thảy biểu cảm của Mạnh Trần, chợt cười nói, “Dường như A Trần đặc biệt quan tâm đến Tiết sư đệ.” Mạnh Trần, “Ta thay mặt sư phụ chọn hắn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm săn sóc.” “Cũng phải.” Bùi Ngọc Trạch cười nói, “Ta nhớ lúc Ân Trì mới đến, thái độ của đệ cũng y hệt, cực nhọc đêm ngày chăm sóc nó, ngay cả bưng cơm rót nước cũng đích thân làm, chẳng trách nó quấn đệ như vậy. Đệ cẩn thận, cứ tiếp tục thì coi chừng Tiết Lãng biến thành Ân Trì thứ hai đấy.” Mạnh Trần lắc đầu, “Sư huynh cứ đùa, huynh thấy Tiết Lãng có cái tính dính người không?” Bùi Ngọc Trạch định nói gì thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng hét kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng quát mắng của Ân Trì, “Ngươi nhớ mặt ta đấy!!!” Mạnh Trần hết hồn, tức tốc chạy ra thì thấy một mình Tiết Lãng loạng choạng đi vào, không thấy Ân Trì đâu cả. “Sao thế?” Mạnh Trần không rảnh lo việc khác, bước lên đỡ hắn, “Mới la hét gì vậy?” “Ờm, nói ra ngại quá.” Tiết Lãng khịt mũi, “Ta bị thương nặng, đứng không vững nên xả nước không đúng hướng, bất cẩn… làm ướt giày Ân sư huynh.” Mạnh Trần, “…” Bùi Ngọc Trạch, “…” Editor VệnPhó Nghiêm bị hai thằng nhóc quần cho trán nổi gân xanh, tức quá bật cười, “Được, muốn ăn roi đến thế thì cả hai cùng chịu phạt!”Cuối cùng Mạnh Trần bị phạt mười roi, tội lén vào cấm địa vốn không phải tội nặng, hơn nữa có cả đống người xin tha cho y, Phó Nghiêm cũng đành giơ cao đánh khẽ. Tiết Lãng thì thê thảm hơn nhiều, hắn bị phạt ba mươi roi, tu vi thấp không có chân khí hộ thể nên được người ta khiêng khiêng Tiết Lãng là hai đệ tử nhập môn cùng lúc với hắn. Một người thở dài, “Tiết Lãng à, não ngươi bị úng nước phải không? Chúng ta khó khăn lắm mới vào được Thái Huyền Tông, ở còn chưa đến một tháng mà ngươi đã suýt bị đuổi. Ngươi tỉnh táo lại đi!”Người kia cũng nói, “Phải đấy, hôm nay nếu không nhờ Mạnh Trần sư huynh cầu xin cho ngươi thì ngươi bị Phó trưởng lão trục xuất là cái chắc. Với lại ta thật sự không hiểu ngươi nghĩ gì, lúc trước là Mạnh sư huynh đích thân mời ngươi vào Thiên Cực Phong, còn tham gia đợt thí luyện đệ tử mới, người ta tốt thế rồi mà ngươi còn ghen ghét hãm hại huynh ấy! Sống phải có lương tâm, ngươi nhìn lại bản thân mình đi!”Hai đệ tử để lại một bình thuốc trị thương rồi rời Lãng nằm chết dí trên giường, không đụng đến bình thuốc, cứ để mặc phần lưng máu me nhầy nhụa. Hắn cứ như không biết đau, chỉ thấy lòng âu lo bức bối vô cũng bị đánh mười y thế nào rồi? Có phải là đau lắm không? Có ai chăm sóc y không?Tiết Lãng phát hoảng, kiềm không được định nhổm dậy nhưng chợt khựng hắn hãm hại y, chắc y không chịu gặp hắn nữa đâu, có lẽ sau này thấy nhau chỉ đành xem như người Lãng nằm xuống lại, vùi mặt vào vậy cũng vậy mới là tốt nhất…Nghe tiếng cót két, có người đẩy cửa, Tiết Lãng tưởng là hai người đồng môn kia quay lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc mang ý trách cứ, “Sao vẫn chưa bôi thuốc?”Tiết Lãng ngẩng đầu, cử động mạnh làm ảnh hưởng đến vết roi trên lưng, đau đến mức hít hà. Mạnh Trần thấy vậy thì khó chịu ra mặt, cau mày ngăn hắn lại, “Nằm yên đừng nhúc nhích!”Tiết Lãng nhìn y không chớp mắt, cổ họng khô rát, mất một lúc mới cất giọng khàn đặc, “Sao huynh lại tới đây?”“Đệ nói xem?” Từ lúc vào phòng, đôi mày Mạnh Trần chưa một lần giãn ra. Lần đầu tiên Tiết Lãng thấy y tỏ vẻ tức giận rõ ràng đến thế.“Bị thương thành như vậy sao không gọi ta? Hạc giấy truyền âm lúc trước đưa cho đệ đâu, vứt rồi sao?”“Không có!” Tiết Lãng lập tức phủ nhận theo bản năng rồi im bặt, lát sau không nhịn được hỏi, “Huynh thì sao? Huynh… ổn không?”“Ta không sao.” Mạnh Trần ngồi ở mép giường, lấy một bình Tử Kim Ngưng Huyết Đan từ ngực áo. Tiết Lãng thấy y hành động bình thường, không giống bị trọng thương thì yên tâm phần nào, hắn quay mặt đi che giấu biểu cảm, “Đừng hiểu lầm, ta thấy huynh mảnh dẻ ốm yếu, sợ huynh chịu không nổi mười roi, truyền ra ngoài thì mất mặt Thiên Cực Phong thôi.”Lúc này rồi còn mạnh miệng, Mạnh Trần vừa giận vừa buồn cười, cũng mặc kệ hắn. Y đổ ra hai viên thuốc, nghiền thành bột rồi xốc áo Tiết Lãng nhảy dựng như cá chép lộn mèo, “Làm gì…”“Đệ nằm yên cho ta!” Thấy máu dây ra áo ngày càng nhiều, Mạnh Trần không nhịn được nữa mà điểm mấy đại huyệt của Tiết Lãng, hắn nằm xụi lơ trên giường, muốn nhúc nhích cũng không Trần vốn định xốc áo Tiết Lãng lên để bôi thuốc, nhưng thấy áo đơn dính máu đã bết lại, sợ giật ra sẽ khiến vết thương bị rách nên y tìm cây kéo, cẩn thận cắt mở lớp Lãng né không được, hoảng đến mức túa mồ hôi hột, cậy mạnh mà rống, “Họ Mạnh kia! Huynh mà dám đụng vào ta, ta với huynh không đội trời chung!”Mạnh Trần kệ hắn, cắt quần áo dính máu đem vứt, lấy khăn sạch nhúng nước nhẹ nhàng lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương. Tử Kim Ngưng Huyết Đan là thuốc cầm máu thượng hạng, quý hơn nhiều so với thuốc trị thương thông thường mà hai đệ tử kia để lại, hiệu quả rõ ràng, máu ngừng chảy chỉ trong thoáng Trần quan sát, phát hiện vết roi đan xen kéo từ lưng Tiết Lãng xuống phía dưới, bèn vươn tay tháo thắt lưng Lãng sợ thật, “Làm gì nữa!!!”“Đừng la nữa.” Mạnh Trần bị hét đau cả tai, bất đắc dĩ nói, “Phía dưới cũng bị thương, đệ không thấy đau à?”“Không cần huynh lo!!!” Đoán được đối phương muốn làm gì, Tiết Lãng la hét, “Huynh đừng…”Muộn rồi, Mạnh Trần dứt khoát lột quần hắn xuống, để lộ cái mông hằn vết roi Tiết Lãng đỏ như bị hấp chín, mặt đỏ chót nóng ran, hận không thể xỉu tại chỗ.“Xấu hổ gì chứ.” Thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy, Mạnh Trần không hiểu, “Ta đâu có làm gì khiếm nhã.”Tiết Lãng chín rục, hắn không lồng lộn nữa, nhắm mắt giả chết. Mạnh Trần xử lý vết thương cho hắn, mặc lại quần rồi giải huyệt, y dặn, “Mấy ngày tới không được lộn xộn, ở yên trên giường tĩnh dưỡng, đến giờ thì ta qua bôi thuốc cho đệ, nhớ chưa?”Tiết Lãng bất động, úp mặt vào gối nên giọng nghe nhừa nhựa, “Tại sao… huynh lại tốt với ta? Ta đã nói ta ghét huynh, còn vu oan hãm hại huynh… Huynh có bệnh đúng không, tại sao còn tốt với ta như vậy?”Mạnh Trần điềm nhiên hỏi, “Thế tại sao đệ thừa nhận với trưởng lão là đệ vu khống ta?”“Ta chỉ là…” Tiết Lãng lúng búng, “Ta chỉ đột nhiên cảm thấy thủ đoạn này bỉ ổi quá, không muốn dùng thôi… huynh đừng nghĩ nhiều!”“Ừm.” Mạnh Trần gật đầu, “Ta cũng chỉ đang chăm sóc sư đệ đồng môn thôi, đệ đừng nghĩ nhiều.”Tiết Lãng không nói không rằng.“Thôi, đệ nghỉ ngơi đi.” Mạnh Trần nói, “Chiều tối ta lại ghé.”Y quay người định đi thì Tiết Lãng ngẩng mặt lên, do dự hỏi, “Vết thương trên lưng huynh… không sao thật chứ?”Đôi mày Mạnh Trần cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi hơi nhếch, “Ta có chân khí Nguyên Anh hộ thể, chỉ để lại dấu đỏ thôi, hai ngày là tan.” Y nhìn ra sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt thiếu niên, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Không yên tâm thì ta cho đệ xem nhé?”Tiết Lãng, “Không cần!!!”“Kêu gì như cha chết mẹ chết thế?” Một giọng nói trong trẻo chen ngang, đầy vẻ bất mãn, “Ăn mấy chục roi mà vẫn sung sức ghê nhỉ?”Nghe âm thanh này, Tiết Lãng và Mạnh Trần đồng thời biến sắc. Mạnh Trần quay đầu, thấy Ân Trì đến cùng Bùi Ngọc Trạch. Ân Trì thấy y thì xun xoe chạy đến, “Sư huynh, huynh sang đây làm gì? Xử lý vết thương chưa? Có đau lắm không?”Bùi Ngọc Trạch liếc nhìn Tiết Lãng nằm bẹp trên giường rồi nói với Mạnh Trần, “Vừa rồi Ân Trì qua đưa thuốc thì không gặp đệ, bọn ta bèn qua thăm Tiết sư đệ, không ngờ đệ cũng ở đây.”Ân Trì cười khẩy, nói thẳng mặt, “Đệ đâu có thăm nó, nó tự tìm đường chết thì thôi đi, còn dám kéo sư huynh theo. Ba mươi roi là quá ít, nếu là đệ thì phải quất một trăm roi mới vừa!”Hắn buông lời cay độc, mang sát ý và căm hận rõ rệt, nếu không có người ở đây không chừng hắn đã giết người Trần hạ giọng cảnh cáo, “Ân Trì.”“Sư huynh!” Ân Trì bùng nổ, “Huynh còn che chở nó làm gì? Nó hại huynh như vậy còn chưa đủ sao?! Hôm nay huynh không nên xin tha cho nó, nó không xứng được ở lại Thiên Cực Phong…”“Tiết Lãng do ta đưa vào.” Mạnh Trần ngắt lời, “Ta cũng đã truyền tin cho sư phụ rồi, Tiết Lãng là đồ đệ được sư phụ thừa nhận. Bây giờ chưa được một tháng đã đòi đuổi hắn, thể diện của sư phụ còn biết để vào đâu?”Y rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, Ân Trì nhất thời nghẹn họng, tuy hiểu nhưng không muốn chấp nhận, hai người rơi vào thế giằng co. Bùi Ngọc Trạch phá vỡ bầu không khí căng thẳng, “Sư huynh của ngươi đã lựa chọn hắn, chắc chắn phải có lý do. Huống hồ Tiết Lãng cũng là sư đệ của ngươi, Ân Trì, ngươi sửa cái thói ngang ngược đi.”Ân Trì lạnh lùng cười nhạo, có vẻ vẫn không phục nhưng cũng không muốn chọc giận Mạnh Trần, đành phải im miệng.“Hình như bọn ta đến muộn một bước rồi, không ngờ đệ đã giúp Tiết sư đệ xử lý vết thương.” Bùi Ngọc Trạch mỉm cười, dịu giọng bảo, “Nhưng đừng quên chính đệ cũng bị thương, về thôi, ta kiểm tra cho đệ.”Mạnh Trần im lặng mím môi, nhìn Tiết Lãng một cái rồi định đi theo hai người ngờ xác chết Tiết Lãng bất thình lình rú lên, “Ái da—!!!”Mạnh Trần quay lại ngay tức khắc, Ân Trì bị tiếng hét làm giật mình, tức tối quát, “Ngươi bị tâm thần hả?!”“Ui đau bụng quá…” Tiết Lãng rít một tiếng, mặt nhăn nhó, “Ta muốn đi vệ sinh, có vị sư huynh nào rảnh không dìu ta đi với?”Ba người không lên tiếng, Tiết Lãng tỏ vẻ đau khổ, “Ta không nín nổi nữa rồi, đỡ ta đi với, vết thương đau lắm không cử động được!”Bùi Ngọc Trạch nhìn hắn quằn quại trên giường rồi nói, “Ân Trì, ngươi giúp sư đệ đi.”Ân Trì sửng sốt, “Ta á? Ta không đi!”“Ngươi không đi.” Bùi Ngọc Trạch liếc hắn, “Chẳng lẽ để Mạnh sư huynh của ngươi đi?”Mặt Ân Trì sượng ngắt, đứng đờ ra một lúc lâu mới giận đùng đùng bước qua, lôi cánh tay Tiết Lãng xách hắn xuống Trần định tiến đến nhưng cố gắng kiềm lại, yên lặng nhìn Tiết Lãng bị Ân Trì lôi đi xềnh Ngọc Trạch đứng bên cạnh quan sát tất thảy biểu cảm của Mạnh Trần, chợt cười nói, “Dường như A Trần đặc biệt quan tâm đến Tiết sư đệ.”Mạnh Trần, “Ta thay mặt sư phụ chọn hắn, đương nhiên phải chịu trách nhiệm săn sóc.”“Cũng phải.” Bùi Ngọc Trạch cười nói, “Ta nhớ lúc Ân Trì mới đến, thái độ của đệ cũng y hệt, cực nhọc đêm ngày chăm sóc nó, ngay cả bưng cơm rót nước cũng đích thân làm, chẳng trách nó quấn đệ như vậy. Đệ cẩn thận, cứ tiếp tục thì coi chừng Tiết Lãng biến thành Ân Trì thứ hai đấy.”Mạnh Trần lắc đầu, “Sư huynh cứ đùa, huynh thấy Tiết Lãng có cái tính dính người không?”Bùi Ngọc Trạch định nói gì thì chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng hét kinh thiên động địa, xen lẫn tiếng quát mắng của Ân Trì, “Ngươi nhớ mặt ta đấy!!!”Mạnh Trần hết hồn, tức tốc chạy ra thì thấy một mình Tiết Lãng loạng choạng đi vào, không thấy Ân Trì đâu cả.“Sao thế?” Mạnh Trần không rảnh lo việc khác, bước lên đỡ hắn, “Mới la hét gì vậy?”“Ờm, nói ra ngại quá.” Tiết Lãng khịt mũi, “Ta bị thương nặng, đứng không vững nên xả nước không đúng hướng, bất cẩn… làm ướt giày Ân sư huynh.”Mạnh Trần, “…”Bùi Ngọc Trạch, “…” Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta Ngoại truyện 2 Editor Vện Chuyện Tiết Lãng si mê nam chính Mạnh Trần trong một bộ tiểu thuyết tu tiên không phải bí mật trong ký túc xá, mọi người còn chọc đó là “vợ trong sách” của hắn, ngày nào cũng lấy ra trêu hắn. Đọc tiếp “Sư Đệ – Ngoại truyện 2 Hoàn” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta Ngoại truyện 1 Editor Vện Gần đây giới tu chân xảy ra hai sự kiện chấn động thiên hạ, không ai không biết. Đọc tiếp “Sư Đệ – Ngoại truyện 1” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 67 Có người Editor Vện Người đã điên đến mức này thì căn bản không thể nói lý được nữa. Đọc tiếp “Sư Đệ – 67” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 66 Bốn kiếp Editor Vện Thuốc mỡ tái tạo da thịt mà Mai Tiếu Hàn điều chế không hổ là thần dược nghìn vàng khó mua, nửa tháng sau, cánh tay phải bị cụt của Lý Phong đã mọc lại nguyên lành. Đọc tiếp “Sư Đệ – 66” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 65 Thiên cơ Editor Vện Tình trạng của Lý Phong vô cùng nghiêm trọng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nhất là cánh tay phải đã đứt lìa, đại phu ở Ma Vực đều bó tay, e rằng chỉ có Mai Tiếu Hàn mới chữa được thương tích cỡ này. Đọc tiếp “Sư Đệ – 65” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 64 Biến cố Editor Vện Vì vạ miệng thốt ra ba chữ kia mà phải đến trưa Mạnh Trần mới được xuống giường. Đọc tiếp “Sư Đệ – 64” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 63 Nhỏ xíu Editor Vện Giọng đứa nhỏ lanh lảnh, vô cùng nũng nịu, thực khách bốn phía xôn xao quay lại nhìn. Đọc tiếp “Sư Đệ – 63” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 62 Quy Nguyên Editor Vện Mưa rơi suốt đêm, nước từ mái hiên nhỏ xuống song cửa gỗ rồi vỡ tung thành bọt. Đọc tiếp “Sư Đệ – 62” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 61 Cá nước Editor Vện Đọc tiếp “Sư Đệ – 61” → Hóa Ra Sư Đệ Phản Diện Yêu Thầm Ta 60 Thích Editor Vện Mạnh Trần bình tĩnh đẩy hắn ra, giơ tay xoa đầu hắn, “Mai cốc chủ chữa hỏng đầu ngươi rồi sao? Vô lý, thoạt nhìn y đáng tin lắm mà…” Đọc tiếp “Sư Đệ – 60” → Điều hướng các bài viết

hóa ra sư đệ phản diện yêu thầm ta