hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình
Hoàn 121 chương. Mỗi cái máu chó ngược văn bên trong pháo hôi tra công, Sở Yến đều hoàn thành rất x [Đam mỹ] Băng sơn nguyên soái thích oánh tôi. 18 parts. Complete. Truyện được reup cho mục đích đọc offline, chưa có sự cho phép của editor. Nguồn: luciahy.wordpress Một lần ăn
Hoa Rơi Hữu Ý, Nước Chảy Vô Tình, Thành phố Hồ Chí Minh (Ho Chi Minh City, Vietnam). 4,551 likes. Hoa rơi hữu ý, nước vô tình Sống trọn bên người, kiếp
來自 Thuỷ😘chung (@khanhbang160619) 的 TikTok 影片:「Hoa rơi hữu ý !! Nước chảy vô tình /// BUỒN 😔」。 nhạc nền - Thuỷ😘chung.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận, hãy bình thản mà đón nhậnCâu chuyện được bắt nguồn bởi câu truyện sau:Ngày xửa ngày xưa, thời Đường dưới triều vua Đường Hi Tông, Vu Hựu một chàng thư sinh bản tính hiền lành nho nhã, văn thơ lai láng, Một ngày nọ lang thang
Chú thích : Hình ảnh hoa rơi nói chung trôi theo dòng nước chảy là một hình ảnh rất trữ tình, có tính cách ước lệ, rất phổ cập trong văn chương bác học cổ xưa Nước Trung Hoa. Thí dụ như hình ảnh ” hoa trôi theo dòng nước ” theo ý câu mở màn ( Phá đề ) của bài Xuân
Hoa Rơi Hữu Ý-nước Chảy Vô Tình truyện Thượng Ngươn Kiếm Pháp thể loại Kiếm Hiệp, của tác giả Ngọa Long Sinh Đi đến Điều hướng Chuyển đến nội dung SHĐ
tinglilamo1978. Cuộc đời ᴠô tình, tạo hóa khéo trêu ngươi, có chăng trách hữu duуên mà ᴠô phận. Bởi lẽ tình уêu ᴠà thân phận mãi là câu hỏi trên cõi nhân gian. Phần nhiều là хót хa, ᴠô ᴠọng, như cánh hoa rơi nổi trôi trong dòng nước ᴠô đang хem Hoa rơi hữu ý nước chảу ᴠô tình là gìTích хưa kể rằng Đời nhà Đường có chàng thư ѕinh tên Vô Hựu một hôm lang thang thơ thẩn bên dòng nước Bích Câu. Chợt chàng bắt gặp một chiếc lá đỏ dập dềnh trôi хuôi như ᴠương ᴠấn, chờ đợi chàng lãng tử. Chàng ᴠớt chiếc lá lên хem thì thấу trong lá có đề thơNhững lời thơ như tiếng lòng thổn thức của một cung nữ ѕống trong cô đơn, buồn tẻ khiến tâm hồn chàng thi ѕĩ rung lên nỗi đồng cảm. Chàng mang chiếc lá đỏ ᴠề cất giữ như một người bạn tri dòng nước đó chảу ra từ cung ᴠua, Vô Hựu cảm khái cũng lấу một chiếc lá đỏ đề thơ họa lại rồi lên thượng nguồn dòng nước thả хuống. Như một lời cảm thông, như một ѕự khắc khoải, ᴠừa chờ đợi, ᴠừa hу ᴠọng...Kỳ lạ thaу, haу hữu duуên thaу, cung nhân tên Hàn Thuý Tần là người thả chiếc lá đó lại bắt được chiếc lá đề thơ của Vu Hựu. Nàng như được ѕưởi ấm cõi lòng ᴠới người bạn tri kỷ không biết mặt biết năm ѕau, nhà ᴠua thải ra 3000 cung nữ, trong đó có Hàn Thúу Tần Hàn Thị. Hàn Thị là bà con cùng họ ᴠới Hàn Vinh đứng làm mối mai cho nàng kết duуên ᴠới Vu Hựu. Hai người nên duуên mà cũng không hề biết chuуện lá đỏ đề thơ. Một hôm ᴠô tình Vô Hựu tìm thấу chiếc lá đề thơ của mình cất trong rương của ᴠợ ᴠà mới biết được nỗi lòng của người cung nữ đa tình, tài hoa khi hoa rơi in bóng хuống dòng nước nhưng nước đâu có lưu tâm ghi lại bóng hình. Nước thật ᴠô tình cuốn hoa theo dòng trôi, trôi đi, хa mãi. Cuộc đời cũng ᴠậу, mọi chuуện rồi cũng như cánh hoa trôi theo dòng nước, rồi cũng trôi хa. Cái tình của cánh hoa ѕao lưu luуến, cái ᴠô tình của dòng nước ѕao thờ thêm Ghế Tantra Là Gì? Cách Sử Dụng Ghế Tình YêuCó những thứ ta chẳng mong đợi thì lại đến. Có những thứ thì ᴠới mãi mà ᴠẫn хa tầm taу. Mới haу tình cảm không bao giờ được cho là đủ, thân phận không bao giờ được хem là phải thuуết giáo nhà Phật đã dạу ѕung ѕướng haу khổ đau đều do chúng ѕinh tự nhận thấу đó ѕao. Cho là đủ thì là đủ, cảm thấу khuуết thì là khuуết. Và nhân duуên, người ta ᴠẫn cho là trời định hết nhưng phần lớn đều do lòng người cả. Có tình уêu, có đam mê, con người ᴠẫn tự tạo cho mình những gặp gỡ mà nên duуên nên phận đó thíchHình ảnh hoa rơi nói chung trôi theo dòng nước chảу là một hình ảnh rất trữ tình, có tính cách ước lệ, rất phổ biến trong ᴠăn chương bác học cổ điển Trung dụ như hình ảnh "hoa trôi theo dòng nước" theo ý câu mở đầu Phá đề của bài Xuân Tịch Lữ Hoài Tình lữ thứ đêm хuân của Thôi Đồ "Thủу hoa lưu tạ lưỡng ᴠô tình" nước chảу, hoa tàn, cả hai cùng ᴠô tình.Xem thêm Còn theo ѕách “Thành ngữ Điển cố đại toàn" thì хuất хứ hình ảnh nàу là "Lạc hoa hữu ý tùу lưu thủу. Lưu thủу ᴠô tình luуến lạc hoa" Hoa rơi có ý theo nước chảу. Nước chảу ᴠô tình cuốn hoa trôi do Sỹ Khuê thiền ѕư ở Trường Túc am tại Ôn Châu Trung Quốc ᴠiết, chép trong Tục Truуền Đăng Lục. ► 2021607 ► 20201130 ► 20191024 ► 20181312 ► 20171599 ▼ 20161451 ▼ Julу138
Hoa rơi hữu ý theo nước chảy, nước chảy vô tình cuốn hoa trôi, duyên đến duyên đi hãy bình thản mà đón nhận… Tích xưa kể rằng, thời nhà Đường, dưới triều vua Hy Tông, có chàng thư sinh tên là Vu Hựu. Chàng Vu vốn người nho nhã, tài tử phong lưu, văn thơ lai láng, chỉ hiềm nỗi tài vận chưa thông nên đành phải tá túc nhờ ở phủ của một vị quan đại thần họ Hàn. Một ngày, Vu Hựu đang thơ thẩn bên dòng Bích Câu, chợt thấy một chiếc lá đỏ dập dềnh trôi theo dòng nước. Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình, chiếc lá đỏ như vương vấn một mối tình chi đây. Chàng thư sinh bèn vớt chiếc lá lên xem, thấy trên lá đề bài thơ rằng “Lưu thủy hà thái cấp, Thâm cung tận nhật nhàn. Ân cần tạ hồng diệp, Hảo khứ đáo nhân gian.” Nước chảy sao mà vội, Thâm cung suốt buổi nhàn. Ân cần nhờ lá thắm, Trôi đến tận nhân gian. Thì ra đó là tâm sự của một giai nhân chốn thâm cung. Hoàng cung là chốn hào nhoáng xa hoa, nhưng không thể làm vơi đi nỗi muộn sầu của người đẹp phải sống cảnh phòng không lạnh lẽo, buồn duyên tủi phận, gối chiếc đơn côi. Như con chim bị giam hãm, dẫu chiếc lồng sơn son thếp vàng cũng không thể khuây khoả được tiếng lòng chan chứa. Nàng đã mượn lá thắm để gửi lòng mình trôi ra ngoài cung cấm. Tiếng thơ không ai oán, chỉ dịu nhẹ như hơi thở của người thiếu nữ nhưng cũng đủ khiến chàng thư sinh thấy đồng cảm. Vu Hựu bèn nhặt một chiếc lá và đề thơ hoạ lại, sau đó lại lên chỗ thượng nguồn mà thả xuống “Sầu kiến oanh đề liễu nhứ phi Thượng dương cung nữ đoạn trường thì Quân ân bất cấm đông lưu thủy Diệp thượng đề thi ký dữ thùy?” Ngắm liễu nghe oanh thoáng cảm hoài Cung cấm người đang buổi ngậm ngùi Nước trôi không xiết ngăn tình ấy Trên lá thơ đề gửi đến ai Kỳ lạ thay cho chiếc lá đề thơ, lại kỳ lạ thay cho tiếng lòng của đôi nam nữ ở hai đầu dòng nước, cuối cùng chiếc lá của Vu Hựu lại trở về với người cung nữ từng thả lá trôi dòng. Cung nữ ấy có tên là Hàn Thuý Tần, khi nhận được chiếc lá hồi âm nàng đã thấy trong lòng xao xuyến. Dẫu chẳng biết mặt biết tên của người tri kỷ ngoài kia, nàng vẫn cẩn thận giữ chiếc lá bên mình. Rất nhiều năm về sau, hoàng đế cho phép một số cung nữ được hồi hương, Hàn Thuý Tần bèn trở về nương nhờ dinh quan của quan đại thần họ Hàn, vốn là một người thân thích của nàng. Quả đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, tại đây nàng hội ngộ cùng Vu Hựu, hai người ý hợp tâm đầu đã nên duyên chồng vợ. Vào đêm tân hôn, Vu Hựu vô tình thấy chiếc lá đề thơ của mình cất trong rương son phấn của vợ, mới hay mối lương duyên này là do Thiên định. Trong cổ thi có bài thơ mà người đời sau vẫn cho là của Hàn Thuý Tần, làm lúc cảm xúc đang trào dâng tha thiết “Nhất liên giai cú tùy lưu thủy Thập tải ưu tư mãn tố hoài Kim nhật khước thành loan phượng lữ Phương tri hồng diệp thị lương mai” Đôi câu thơ nhã theo làn nước Tâm sự mười năm chất chứa đầy Ngày nay đã kết nên loan phượng Mới hay lá thắm thuận duyên may Người ta vẫn nói, không có duyên thì không thể gặp mặt, không có phận thì không thể kết đôi. Như chiếc lá kia, dẫu chảy trôi vô định theo dòng nước, chẳng biết rồi sẽ dạt về phương nào, ba chìm, bảy nổi, hoa nát, lá tàn, vậy mà cuối cùng vẫn “cập bến” ở nơi người hữu duyên. Còn người thiếu nữ kia, nàng vào cung là để mong có được một địa vị cao sang. Nhưng dẫu cách Hoàng đế chỉ một bức tường, mà cả đời cũng không thể gặp mặt, cuối cùng vẫn chỉ là đơn côi gối chiếc, lạnh ngắt buồng không, âu cũng là “vô duyên, vô phận” vậy. Mới hay Thiên định kỳ duyên, con người ta nếu cứ cố chấp làm điều gì đó thì có khi chỉ chuốc lấy những nỗi sầu buồn tủi. Bởi có những thứ chẳng mong cầu thì lại đến, có những thứ cứ theo đuổi mãi mà vẫn xa tầm tay. Chỉ có thuận theo Thiên ý, tuỳ kỳ tự nhiên, duyên đến cứ vui vẻ mà đón nhận, duyên đi đừng níu kéo mà càng thêm nuối tiếc, thì mới có thể hạnh phúc và sống trọn vẹn đến cuối cùng. Hồng Liên
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình ... Nhân gian tự hữu hoa như vũ Thiếp thị hoa trung đệ kỷ nhân Cuộc đời vô tình, tạo hóa khéo trêu ngươi, có chăng trách hữu duyên mà vô phận. Bởi lẽ tình yêu và thân phận mãi là câu hỏi trên cõi nhân gian. Phần nhiều là xót xa, vô vọng, như cánh hoa rơi nổi trôi trong dòng nước vô tình. Đâu có nhiều mối duyên nợ kỳ lạ như "thiên ý" trong cuộc đời. Tích xưa kể rằng Đời nhà Đường có chàng thư sinh tên Vô Hựu một hôm lang thang thơ thẩn bên dòng nước Bích Câu. Chợt chàng bắt gặp một chiếc lá đỏ dập dềnh trôi xuôi như vương vấn, chờ đợi chàng lãng tử. Chàng vớt chiếc lá lên xem thì thấy trong lá có đề thơNước chảy sao mà vội Cung sâu cả buổi nhàn Ân cần khuyên lá thắm Đi mãi tới nhân gian… Những lời thơ như tiếng lòng thổn thức của một cung nữ sống trong cô đơn, buồn tẻ khiến tâm hồn chàng thi sĩ rung lên nỗi đồng cảm. Chàng mang chiếc lá đỏ về cất giữ như một người bạn tri âm. Nguyên dòng nước đó chảy ra từ cung vua, Vô Hựu cảm khái cũng lấy một chiếc lá đỏ đề thơ họa lại rồi lên thượng nguồn dòng nước thả xuống. Như một lời cảm thông, như một sự khắc khoải, vừa chờ đợi, vừa hy vọng...Đã nghe lá thắm đề thơ oán Trên lá đề thơ định gởi ai? Kỳ lạ thay, hay hữu duyên thay, cung nhân tên Hàn Thuý Tần là người thả chiếc lá đó lại bắt được chiếc lá đề thơ của Vu Hựu. Nàng như được sưởi ấm cõi lòng với người bạn tri kỷ không biết mặt biết tên. Vài năm sau, nhà vua thải ra 3000 cung nữ, trong đó có Hàn Thúy Tần. Chàng trai Vu Hựu vô tình gặp gỡ và cưới Hàn thị. Hai người nên duyên mà cũng không hề biết chuyện lá đỏ đề thơ. Một hôm vô tình Vô Hựu tìm thấy chiếc lá đề thơ của mình cất trong rương của vợ và mới biết được nỗi lòng của người cung nữ đa tình, tài hoa khi xưa. Mối tình "lá thắm đề thơ" đã trở thành điển tích văn học diễn tả mối nhân duyên trời định. Nhưng cuộc đời đâu hữu ý, tình người đâu luôn gặp nhân duyên?Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình Cánh hoa rơi in bóng xuống dòng nước nhưng nước đâu có lưu tâm ghi lại bóng hình. Nước thật vô tình cuốn hoa theo dòng trôi, trôi đi, xa mãi. Cuộc đời cũng vậy, mọi chuyện rồi cũng như cánh hoa trôi theo dòng nước, rồi cũng trôi xa. Cái tình của cánh hoa sao lưu luyến, cái vô tình của dòng nước sao thờ ơ. Có những thứ ta chẳng mong đợi thì lại đến. Có những thứ thì với mãi mà vẫn xa tầm tay. Mới hay tình cảm không bao giờ được cho là đủ, thân phận không bao giờ được xem là ý trong hoa, hoa chẳng nở Vô tình gieo liễu, liễu xanh um Chẳng phải thuyết giáo nhà Phật đã dạy sung sướng hay khổ đau đều do chúng sinh tự nhận thấy đó sao. Cho là đủ thì là đủ, cảm thấy khuyết thì là khuyết. Và nhân duyên, người ta vẫn cho là trời định hết nhưng phần lớn đều do lòng người cả. Có tình yêu, có đam mê, con người vẫn tự tạo cho mình những gặp gỡ mà nên duyên nên phận đó thôi. Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa Bonus Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đâu Mãi xa ta không sao giữ được Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền Làm rối cả lòng ta Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy xiết Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm. Gió sớm mai thổi đi bốn phương Xưa nay chỉ thấy người nay cười Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu ...
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Những người có lòng, lại hợp duyên thì sớm muộn cũng ở bên nhau… Nguồn gốc của câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình Tích xưa kể rằng, vào thời Đường, dưới triều vua Đường Hi Tông, có một chàng thư sinh tên là Vu Hựu, bản tính hiền lành nho nhã, giỏi thơ văn thơ. Một ngày nọ, chàng lang thang dọc bờ sông sông. Vô tình, chàng nhặt được một chiếc là đỏ dập dềnh trôi trên mặt nước. Kỳ lạ thay, trên chiếc lá có đề bài thơ “Lưu thủy hà thái cấpThâm cung tận nhật cần tạ hồng diệp,Hảo khứ đáo nhân gian.”Tạm dịchNước chảy sao mà vội,Thâm cung suốt buổi cần nhờ lá thắm,Trôi đến tận nhân gian. Nội dung bài thơ chất chứa nỗi lòng của một giai nhân chốn thâm cung. Dù thiếu nữ được ở trong hoàng cung xa hoa tráng lệ nhưng phải sống trong cảnh phòng không lạnh lẽo. Buồn tủi với số phận ai oán của mình, nàng đã mượn chiếc lá gửi gắm nỗi lòng rồi thả trôi theo dòng nước ra ngoài cung cấm. Thiếu nữ thả trôi chiếc lá theo dòng nước ảnh minh họa Vandieuhay Vu Hựu đọc xong bài thơ liền nhặt chiếc lá lên và làm một bài thơ đáp lại nỗi lòng của người đẹp. Sau đó, chàng lên thượng nguồn dòng sông mà thả xuống Sầu kiến oanh đề liễu nhứ phiThượng dương cung nữ đoạn trường thìQuân ân bất cấm đông lưu thủyDiệp thượng đề thi ký dữ thùy?”Tạm dịchNgắm liễu nghe oanh thoáng cảm hoàiCung cấm người đang buổi ngậm ngùiNước trôi không xiết ngăn tình ấyTrên lá thơ đề gửi đến ai. Chiếc lá xoay tròn theo dòng nước tới hoàng cung. Lạ thay! Chủ nhân chiếc lá đã nhặt được chiếc lá đó. Lòng nàng bồi hồi xao xuyến khi nhận được hồi âm của người dường như là tri kỷ, dù cả hai chưa một lần gặp. Lâu sau, nhà vua cho ba nghìn cung nữ hồi hương. Hàn Thúy Tần – chủ nhân chiếc lá, trở về nhà người thân thích là đại quan họ Hàn. Đâu ngờ, Vu Hựu cũng đang nương nhờ ở đây. Hai người hội ngộ, tâm đầu ý hợp đã nên duyên vợ chồng. Vào đêm tân hôn, Vô Hựu vô tình thấy chiếc lá bài thơ của mình. Hàn Thúy Tần đã cất giữ cẩn thận trong rương son phấn của nàng. Chàng mới thấu tỏ được mối lương duyên là do Thiên định. Không có duyên thì không thể gặp mặt. Không có phận thì không thể kết đôi. Như chiếc lá kia dẫu theo dòng nước vô định chẳng biết dạt về đâu mà vẫn vô tình cập bến người hữu duyên. Vu Hựu thấu tỏ mối lương duyên là do thiên định ảnh minh họa pinterest Như Hàn Thúy Tần, dù nàng được gọi vào cung để tiến vua với hy vọng tương lai sẽ có một địa vị cao sang. Nhưng dẫu cách Hoàng Đế chỉ một bức tường mà cả đời nàng cũng không được gặp mặt. Cuối cùng vẫn chỉ đơn côi gối chiếc. Âu cũng là vô duyên vô phận như câu thơ “Hoa rơi hữu ýNước chảy vô tìnhMột đời xuân xanhTan thành mây khói“ Nhờ đó mới hay Thiên định kỳ duyên. Có những thứ con người ta cố chấp thực hiện thì chỉ chuốc lại nỗi buồn. Còn có những thứ không mong cầu thì lại đến. Những thứ theo đuổi mãi vẫn không được. Chỉ thuận theo Thiên ý, tùy kỳ tự nhiên, duyên đến vui vẻ mà đón nhận, duyên đi đừng níu kéo mà thêm nuối tiếc, thì mới có thể hạnh phúc và sống trọn vẹn. Trân quý những người ở bên cạnh Có một chàng trai trẻ tìm gặp nhà hiền triết hỏi vì sao chàng không lấy được người mình yêu. Nhà hiền triết mỉm cười và bảo chàng hãy đi ra cánh đồng chọn một bông hoa đẹp nhất mang về. Nhưng chàng chỉ được tiến về phía trước, nếu đã đi qua thì không được quay lại. Chàng trai bước ra ngoài cánh đồng. Ban đầu chàng nhìn thấy được một bông hoa rất đẹp. Tuy nhiên chàng lại không hái, vì nghĩ rằng phía trước có thể có nhiều bông hoa đẹp hơn. Càng tiến về trước, chàng càng phát hiện chẳng có bông hoa nào đẹp bằng bông hoa ban đầu. Cuối cùng cho tới khi chàng đi hết cánh đồng chàng vẫn không hái được bông nào. Nhìn thấy chàng chai trẻ trở về tay không, nhà hiền triết ôn tồn nói”Con đã cố công tìm bông hoa đẹp hơn, trong khi bỏ lỡ bông hoa đẹp nhất. Khi nhận ra mình bỏ lỡ cơ hội, con lại không thể quay đầu trở lại. Đây là sai lầm phổ biến của nhiều người. Người ta thường mải kiếm tìm người hoàn hảo hơn mà đánh mất người tốt nhất trong cuộc đời mình“. Chàng trai lại hỏi “Vậy làm sao người ta có thể lấy người mình không yêu?“ Nhà hiền triết bảo chàng trai hãy ra cánh đồng và chọn bông hoa to nhất. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này chàng quay lại cánh đồng. Khi thấy một bông hoa to cỡ trung bình và cảm thấy hài lòng với bông hoa đó, chàng đã ngắt nó và mang về. Vừa về, nhà hiền triết mỉm cười nói”Lần này con không trở về với hai bàn tay trắng. Con đã chọn được bông hoa hợp với mình nhất, và tin vào sự lựa chọn của mình. Đây là cách mà người ta lựa chọn ai đó để tiến vào hôn nhân“. Vợ chồng là duyên tiền định từ tiền kiếp ảnh pinterest Chàng trai cảm thấy bối rối và hỏi “Con không biết nên lấy người mình yêu hay lấy người mình không yêu?” Nhà hiền triết đáp ”Câu trả lời thực ra rất đơn giản. Hãy lấy người mình yêu, đừng để đánh mất họ. Và nếu không thể lấy người mình yêu thì tốt nhất nên trân quý người mình đã chọn làm vợ.” Trên đời này, tình yêu là thứ dễ dàng bị người ta bỏ lỡ nhất. Bỏ lỡ rồi thì cũng không nên nuối tiếc. Mây của trời cứ để gió cuốn đi. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Mọi chuyện đến hay đi đều là duyên phận cả. Cuộc sống là một hành trình trở về, trở về với tự nhiên, với đạo đức, với nguồn cội, và cuối cùng là trở về với cát bụi. Những năm tháng ngắn ngủi cuộc đời này, kết duyên được với ai đều là diễm phúc của bạn đã tích từ hàng bao nhiêu kiếp trước. Tìm được người tri kỷ, trao gửi yêu thương trong đời chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Hãy trân quý người ở bên cạnh bạn nếu có thể, nâng niu họ nếu có thể… Tổng hợp Điển cố “gương vỡ lại lành” Câu chuyện tình yêu chung thủy
hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình